Review phim Melancholia


Hôm nay là ngày đầu tiên của năm Giáp Ngọ 2014. Mình gọi "pháo hoa kìa" và "chúc mừng năm mới" nhưng hai quí vị nhà mình say ke không nghe gì cả. Thế nên mình mở Melancholia xem lại.

Đã xem lại thì đành viết ngay review vậy, chứ như lần trước, mình suy nghĩ về phim mãi, rồi lại chả viết dòng nào.

Melancholia là một bộ phim mang đậm chất bi kịch, toàn bộ phim có tiết tấu chậm, âm nhạc bi tráng, hình ảnh đẹp, góc quay tuyệt vời. Có thể nói đó đúng là một tác phẩm điện ảnh kinh điển, là phim hay nhất trong toàn bộ những phim do Lar Von Trier đạo diễn (tính cho đến nay). Cảm xúc bộ phim để lại cho mình quá mạnh và nặng, khiến mình không thể nhớ được những chi tiết nhỏ trong phim, mà ai rành phim Lar Von Trier thì hiểu, một chi tiết nhỏ, cũng chứa chất những ý nghĩa không ngờ cho toàn bộ phim

Những hình ảnh ước lệ: cô dâu cố thoát khỏi đầm lầy giữa rừng, trôi giữa dòng nước, hay những pha quay chậm rất đẹp với hình ảnh chị em, dì cháu giữa đồng… đã làm mình "wow", đẹp làm sao, mỹ lệ làm sao! Và cả cảnh phim cuối với hành tinh xanh đâm vào trái đất, nơi hai chị em và đứa con trai nhỏ đang ngồi chờ đợi cái chết, thật bi tráng và diễm lệ dưới nền nhạc giao hưởng của Wagner, hình ảnh đó, choáng ngợp tâm trí mình,, âm nhạc đó bóp nghẹt trái tim mình, khiến mình muốn òa lên nức nở. Rõ ràng, khi mạng sống con người toàn trái đất chỉ còn tính bằng ngày, bao nhiêu vật chất xa hoa và tiện nghi hoành tráng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tất cả chỉ còn là bạn sẽ đối mặt ra sao với sự kết thúc mà thôi.

Điều mình tâm đắc nhất trong phim là khi ông chủ bự của cô dâu Justine (Kristen Dusk) luôn bám sát cô đòi Tagline cho một sản phẩm trong ngày cưới của cô, ban đầu cô thật nhũn nhặn tuy cũng hơi bối rối, nhưng sau khi cảm nhận được mình cũng chẳng còn tồn tại lâu trên cõi đời, cô lại phỉ báng cái nghề quảng cáo đáng nguyền rủa, cả cái công ty và cái ông chủ ích kỷ hám danh. Rõ ràng Lar Von Trier cũng thật tinh ý khi đặt cho cô dâu Justine làm nghề viết quảng cáo, chứ không làm nghề bác sĩ luật sư. Còn thứ gì ảo hơn ngành quảng cáo? Nơi những sản phẩm công nghiệp tệ nhất thế giới được áo một hình ảnh và nội dung trên cả hoàn hảo? Và khi thế giới lâm vào chiến tranh loạn lạc, con người sống trong lầm than nghèo khổ, hay tận diệt, quảng cáo sẽ đứng ở chỗ nào?

Ngay cả cái tình yêu của cô dâu cũng thật lạ lùng. Là nhân viên hạng nhất, sắp bước lên ghế Giám đốc Mỹ thuật, cô được anh chồng yêu chiều hết mực, chưa cưới đã mua ngay đất vườn trồng táo để hai vợ chồng sớm hôm vui vẻ bên nhau. Thế mà sau một đêm cư xử lạ kỳ, và để mất chức Giám Đốc, anh người yêu cũng ngập ngừng kéo vali ra đi. "but what did you expect?" Anh đã mong gì ở em? "yes, you're right" Ừ em nói phải! Họ thật hiểu nhau, nhưng chẳng yêu nhau tẹo nào.

Hội chứng rối loạn cảm xúc mà cô dâu Justine mắc phải cũng thật dễ hiểu. Tuy cô làm nghề quảng cáo, thích sống xa hoa và trọng bề ngoài (chọn xe limosine, làm đám cưới ở lâu đài của anh chị, váy cưới rườm rà..) nhưng bản chất vẫn ghê sợ sự phù phiếm, đặc biệt khi cô cảm thấy mình chẳng còn sống lâu nữa, cô lại càng muốn thoát ra. Rồi cô trải qua cơn bạo bệnh, cô cũng cân bằng được suy nghĩ, và hiểu được ý nghĩa cuộc đời.

Điều cuối cùng mình thấy được, là cái chết, sự kết thúc, ngày tận thế, sự diệt vong … đối với đứa bé mới đơn giản thuần khiết làm sao. Còn với người lớn, cả một đống giá trị hỗn độn, triết lý sâu xa và đạo đức khuôn phép làm người lớn kiệt quệ, sợ hãi.

Và một ấn tượng khó phai nữa đó là Kristen Dusk, khi cô vui, miệng thật tươi, thân mình mảnh mai nhưng đầy nhựa sống, và ánh mắt lấp lánh cuốn hút. Khi cô sầu não trầm cảm, khóe miệng nhàu nhĩ, ánh mắt u uẩn lạ kì, rồi cái thân hình trông cũng mắc kinh. Phải nói cô nàng đóng rất đạt.

5h rồi, mình đi ngủ đây, night night!





Nhận xét

badboy đã nói…
Bộ phim khai thác đề tài khá lạ và hay. Hình ảnh cũng rất đẹp, mình khá thích phim này. Hi vọng bạn có nhiều bài review hấp dẫn nữa để cùng cảm nhận.

Bài đăng phổ biến