(Cảm xúc) 13 tháng 5/2012

Hôm nay trường con đi tham quan một hơi mấy nơi: Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh, Sở thú và Bưu điện Thành phố. Con kể mẹ nghe "mẹ ơi, con thấy cái hình một em bé, bị chặt mất hai tay, mắt em bé vầy nè (làm mặt sợ hãi)... con sợ lắm mẹ... (ôi con gái của mẹ!)... mấy bạn nói các em bé nhìn giống con khỉ, con cãi là hổng phải, mà là đau lắm đó (đau sao con?)... con đau ở đây, trong ruột này nè...

Mẹ nghe mà tràn nước mắt, có những nỗi đau dai dẳng không bao giờ dứt như thế đấy. Như mấy ngày nay mẹ cũng phải vào bảo tàng đó khảo sát, mỗi lần bước vào, là một lần đứt ruột con ơi... Nhưng chúng ta phải quên đi, quên đi, không có nghĩa nỗi đau sẽ mất, mà chỉ là quên đi để bước tới, tự tin hơn...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến